黄鹤楼
huáng hè lóu
昔人已乘黄鹤去,
xī rén yǐ chéng huáng hè qù,
此地空余黄鹤楼。
cǐ dì kōng yú huáng hè lóu.
黄鹤一去不复返,
huáng hè yī qù bù fù fǎn,
白云千载空悠悠。
bái yún qiān zài kōng yōu yōu.
晴川历历汉阳树,
qíng chuān lì lì hàn yáng shù,
芳草萋萋鹦鹉洲。
fāng cǎo qī qī yīng wǔ zhōu.
日暮乡关何处是?
rì mù xiāng guān hé chù shì?
烟波江上使人愁。
yān bō jiāng shàng shǐ rén chóu.
这首诗通过描绘黄鹤楼的景象,抒发了诗人对过往岁月的怀念以及对故乡的深深思念。诗中“黄鹤”这一意象贯穿始终,既象征着时间的流逝,也寄托了诗人的情感。整首诗音韵和谐,意境深远,是中国古典文学中的瑰宝。